-
Hãy cố mà chống lại chúng
Người đàn ông thấy một con khỉ đột rất to trên ngọn cây ở sân sau nhà. Hoảng sợ anh ta gọi điện cho người diệt thú dữ. Người này đến ngay ...
-
Em có hiểu trái tim mình?
Tôi thẫn thờ ngồi nhìn ánh đèn đường vàng vọt phủ xuống mặt đường vắng hoe và loang loáng nước. Trời đổ mưa. Ngẩng đầu lên nhìn đèn đường, ...
-
Em đi dự đám cưới người mình yêu
Sáng nay thức dậy, em trở mình, nheo đôi mắt để đón tia nắng đầu tiên hắt vào song cửa. Bình minh! Một ngày mới lại đến, vẫn giống như thườ...
-
Điểm không cũng đáng
Trong cuộc thi vấn đáp về môn Sử, giám khảo gặp một thí sinh không trả lời được bất cứ câu hỏi nào. Ðể cứu thí sinh khỏi bị điểm không. Cuố...
-
Biết viết nhưng không biết đọc
Người cai tù hỏi tù nhân Maritnez. - Anh có biết đọc và viết không? - Tôi biết viết nhưng không biết đọc. - Hãy viết tên anh vào...
-
Đúng đây là Việt Nam rồi..
Trang đọc truyện cười hay và mới nhất cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Đặc biệt có phiên bản truyện cười tiếu lâm . N...
-
Ngày kết hôn không nắng - Chương 11
“Tìm được chưa?” “Xin lỗi, đã phát ra thông báo khẩn rồi, một khi có tin tức…” Hà Vi bị người đàn ông đá một cước nằm dài trên mặt đấ...
-
Làm việc thiện
Đọc truyện : " Làm việc thiện " Một xa lộ ở L. A, California kẹt xe dữ dội. Cả tiếng đồng hồ xe cộ chẳng nhích thêm được một ...
-
Ông ơi ! sao cười
Doc truyen online : " Ông ơi ! sao cười " Hồi đó lâu lắm rồi! có hai vợ chồng già nọ sống ven biển. Một đêm nọ bọn cướp...
-
Thần hồn nát thần tính
Hai nhân viên phục vụ của một công ty gas, một người lớn tuổi và một người còn trẻ, đang đi kiểm tra ở một vùng ngoại ô. Họ đậu xe ở cuối đư...
Đăng lúc 00:40 bởi Unknown
Hà Nội mùa này lạnh, những hạt mưa xuân càng làm cho cái lạnh thêm
phần tái tê. Cũng thật kì lạ, người ta thường cảm thấy cô đơn khi trời
lạnh nếu không có một người để yêu thương và được yêu thương nhưng giờ
lòng em thanh thản lạ thường.
Không tiếc nuối những gì đã qua, không hoài thương những điều giờ chỉ
còn là kỉ niệm. Em cũng không ngậm ngùi, oán thán khi điều mình mong
chờ chưa đến. Em hồn nhiên sống và tận hưởng từng giây phút trôi qua. Dù
lúc này, em vẫn là một cô nàng… độc thân.
Sài Gòn của anh nắng chứ? Cái thành phố nhộn nhịp ấy mang tới cho con người nhiều đậc ân để không buồn. Nó lúc nào cũng sôi động và hơn hết nó không có cái lạnh thấu xương để lòng người thổn thức và buồn tê tái. Có lẽ đó là lí do anh chọn vùng đất ấy sau khi chúng mình chia tay. Nó sẽ khiến anh nhanh chóng quên đi cuộc tình dang dở này, để cho lòng tĩnh lại, sống và tiếp tục yêu. Vậy thì khi Hà Nội của em lạnh, Sài Gòn của anh nắng ấm, anh có đang mỉm cười không đấy? Hãy trả lời em rằng, anh đang hạnh phúc. Đó là điều em muốn nghe.
Ở nơi này, em vẫn hì hụi đang những chiếc khăn len dù ai đó hỏi em:
“Tặng ai thế?” em sẽ chỉ cười thật nhẹ: “Bí mật, tặng cho người đến từ
tương lai”. Nếu là trước đây, em sẽ cười tươi tắn mà nhắc tên anh khi
người ta hỏi câu đó nhưng giờ đây trong em chỉ là một khoảng không vô
định. Em chưa biết lấp vào đó hình ảnh của ai vì em vẫn giữ một trái tim
trống rỗng. Nhưng em không thấy buồn, em vẫn tiếp tục đan, cho một ai
đó mà em còn chưa biết mặt. Chỉ biết rằng, người đó giờ đã không còn là
anh.
Ngày trước, mùa đông Hà Nội cho chúng mình cơ hội để quen và yêu nhau. Những kỉ niệm ngọt ngào nhất cũng được dệt lên từ những mùa đông như thế. Biết bao chiếc khăn len em đan tặng anh giờ trở thành kỉ niệm. Ngày đó, khi em tặng anh chiếc khăn, anh đã ngập ngừng e ngại: “Người ta nói yêu nhau mà tặng khăn sẽ chia tay…”. Nhưng em thây kệ, yêu nhau là chuyện của hai người đâu phải chuyện của cái khăn. Em muốn dành cho anh những điều tự tay em làm lấy, còn tình yêu, nếu nó ra đi là vì em và anh yêu không đủ sâu. Em chẳng tin cái điềm mà người ta nói. Ngay cả bây giờ, khi cái sự chia tay ấy là thật, em vẫn nghĩ rằng, chia tay là vì em, vì anh…
Em biết anh đã đau đớn nhiều lắm khi chúng mình dừng lại. Một cuộc
tình không có kẻ thứ ba, không có sự thay lòng đổi dạ, không có dối trá
lọc lừa nhưng chẳng hiểu vì sao lại lặng lẽ ra đi tựa như mây khói. Anh
xót xa, em tiếc nuối nhưng vẫn phải chia tay. Anh trốn chạy kỉ niệm, anh
bỏ lại Hà Nội, bỏ lại những mùa đông, bỏ lại em và tình yêu đã mất ấy
để vào Sài Gòn. Anh hi vọng cái nắng ấm áp của phương nam sẽ nhanh chóng
làm ấm lại trái tim chịu nhiều thương tổn sau khi chúng mình chia tay.
Còn em, em chọn cách ở lại, đối diện với những ngày mùa đông không còn
anh…
Em đã học được cách quên đi những nỗi buồn, không còn tiếc nuối, không oán thán, không giận hờn với quá khứ. Em đã mỉm cười, cười tươi tắn dù em vẫn đang bước độc hành trên những con phố đông đúc mỗi khi tan tầm. Em không phải người nói những lời cao thượng văn hoa nhưng trong lòng em vẫn mong ngóng về phương nam, nơi mà anh ở đó. Không phải là nhớ nhung người tình cũ, em chỉ muốn biết rằng: ở nơi đó, trái tim anh đã bớt đau chưa? Anh đã mỉm cười chưa? Còn em, em đã cười rồi đấy…
Sài Gòn của anh nắng chứ? Cái thành phố nhộn nhịp ấy mang tới cho con người nhiều đậc ân để không buồn. Nó lúc nào cũng sôi động và hơn hết nó không có cái lạnh thấu xương để lòng người thổn thức và buồn tê tái. Có lẽ đó là lí do anh chọn vùng đất ấy sau khi chúng mình chia tay. Nó sẽ khiến anh nhanh chóng quên đi cuộc tình dang dở này, để cho lòng tĩnh lại, sống và tiếp tục yêu. Vậy thì khi Hà Nội của em lạnh, Sài Gòn của anh nắng ấm, anh có đang mỉm cười không đấy? Hãy trả lời em rằng, anh đang hạnh phúc. Đó là điều em muốn nghe.

Khi Hà Nội
của em lạnh, Sài Gòn của anh nắng ấm, anh có đang mỉm cười không đấy?
Hãy trả lời em rằng, anh đang hạnh phúc. Đó là điều em muốn nghe. (Ảnh
minh họa)
Ngày trước, mùa đông Hà Nội cho chúng mình cơ hội để quen và yêu nhau. Những kỉ niệm ngọt ngào nhất cũng được dệt lên từ những mùa đông như thế. Biết bao chiếc khăn len em đan tặng anh giờ trở thành kỉ niệm. Ngày đó, khi em tặng anh chiếc khăn, anh đã ngập ngừng e ngại: “Người ta nói yêu nhau mà tặng khăn sẽ chia tay…”. Nhưng em thây kệ, yêu nhau là chuyện của hai người đâu phải chuyện của cái khăn. Em muốn dành cho anh những điều tự tay em làm lấy, còn tình yêu, nếu nó ra đi là vì em và anh yêu không đủ sâu. Em chẳng tin cái điềm mà người ta nói. Ngay cả bây giờ, khi cái sự chia tay ấy là thật, em vẫn nghĩ rằng, chia tay là vì em, vì anh…

Em đã học được cách quên đi những nỗi buồn, không còn tiếc nuối, không oán thán, không giận hờn với quá khứ. (Ảnh minh họa)
Em đã học được cách quên đi những nỗi buồn, không còn tiếc nuối, không oán thán, không giận hờn với quá khứ. Em đã mỉm cười, cười tươi tắn dù em vẫn đang bước độc hành trên những con phố đông đúc mỗi khi tan tầm. Em không phải người nói những lời cao thượng văn hoa nhưng trong lòng em vẫn mong ngóng về phương nam, nơi mà anh ở đó. Không phải là nhớ nhung người tình cũ, em chỉ muốn biết rằng: ở nơi đó, trái tim anh đã bớt đau chưa? Anh đã mỉm cười chưa? Còn em, em đã cười rồi đấy…
Tìm kiếm : ...
Chuyên mục