-
Hãy cố mà chống lại chúng
Người đàn ông thấy một con khỉ đột rất to trên ngọn cây ở sân sau nhà. Hoảng sợ anh ta gọi điện cho người diệt thú dữ. Người này đến ngay ...
-
Đúng đây là Việt Nam rồi..
Trang đọc truyện cười hay và mới nhất cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau trên mạng.Đặc biệt có phiên bản truyện cười tiếu lâm . N...
-
Làm việc thiện
Đọc truyện : " Làm việc thiện " Một xa lộ ở L. A, California kẹt xe dữ dội. Cả tiếng đồng hồ xe cộ chẳng nhích thêm được một ...
-
Thần hồn nát thần tính
Hai nhân viên phục vụ của một công ty gas, một người lớn tuổi và một người còn trẻ, đang đi kiểm tra ở một vùng ngoại ô. Họ đậu xe ở cuối đư...
-
Ngày kết hôn không nắng - Chương 12
Tuyển tập trang tiểu thuyết tình yêu hay mang lại cho bạn đọc những tiểu thuyết kinh dị nhưng chứa đựng đầy tính yêu thương và vị tha ...
-
Khung cửa sổ lá rơi
Tình đơn phương chỉ trở nên bi ai khi người ta không có dũng khí đối mặt và tự cảm thấy bản thân mình đáng thương. *** Vừa bước xuống xe...
-
Thức ăn và bác sỹ
Nếm thử một chút thức ăn trong đĩa xong, chồng quay sang hỏi vợ: Xem thêm truyện hay : truyen cuoi ngan hay truyen ngan vui - Em nấu ...
-
Tình trong nắng
Thực ra, anh tớ là người yêu cũ của chị cậu. *** Cái nắng gay gắt của mùa hè chiếu thẳng vào gáy Hạ. Hạ không thích đội mũ rộng vành, c...
-
Điểm không cũng đáng
Trong cuộc thi vấn đáp về môn Sử, giám khảo gặp một thí sinh không trả lời được bất cứ câu hỏi nào. Ðể cứu thí sinh khỏi bị điểm không. Cuố...
-
Ngày kết hôn không nắng - Chương 14
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người đàn ông đi cùng An Mục, ba chữ Hà Mặc Dương ở thành phố B biểu tượng của thế lực mà bao nhiêu n...
Đăng lúc 00:27 bởi Unknown
Đêm đã về khuya, thành phố yên tĩnh và trở nên hiền lành. Từ ô
cửa sổ phòng, Hường nhìn được quang cảnh xung quanh nơi mình sống. Ánh
điện đường mờ mờ, ảo ảo làm cho mọi thứ càng trở nên bí ẩn. Lúc này, cô
con gái nhỏ của Hường đã ngủ say. Nhìn con, Hường trào nước mắt. Cô vuốt
tóc, hôn lên má con một nụ hôn trìu mến.
Lại một đêm nữa chồng Hường không về nhà. Căn nhà này với anh đâu có
khác nào cái nhà trọ. Thi thoảng thoáng thấy anh xuất hiện, ăn một bữa
cơm vội vàng, ngủ một giấc không tiếng động, hỏi thăm con vài ba câu rồi
anh lại đi. Việc đó trở thành một thói quen trong cuộc sống của mẹ con
Hường. Hường cũng không biết từ bao giờ cô lại có thể bình thản đón nhận
chuyện đó. Hường chỉ nhớ cô đã từng khóc rất nhiều vì cô đơn trong căn
nhà rộng thênh thang này và dần dần cô không còn nước mắt để khóc. Nếu
như trước đây, Hường không thể nào hiểu nổi vì sao chồng mình lại đi
suốt như vậy thì giờ đây, mỗi lần nhìn thấy anh bất ngờ có mặt ở nhà cô
lại ngạc nhiên. Hường biết, nếu anh ở nhà lâu hơn thường lệ là vì… anh
nhớ con.
Gần 30 tuổi, Hường vẫn giữ một nét đẹp khiến nhiều người mê muội. Có một vài người vẫn cặm cụi theo Hường dù biết cô đã có chồng nhưng Hường không hề đáp lại. Cô ý thức được mình là gái có chồng. Cô hiểu vị trí của mình ra sao và không cho phép mình làm điều có lỗi với chồng, với con. Dù có thể, chỉ trong lòng Hường biết, với chồng, cô không có chút giá trị nào.
Một vài lần, tận mắt anh chứng kiến cảnh một gã cùng công ty buông lời tán tỉnh Hường. Gã đồng nghiệp đó không biết người đàn ông đứng cạnh là chồng cô. Cũng khó để biết khi anh có bao giờ xuất hiện cùng cô ngoại trừ lần đó có việc gấp cần đến chìa khóa để về nhà anh mới đến đón. Hường đã chờ đợi một cú đấm thật mạnh của chồng vào mặt tên đó nhưng anh đợi cho hắn nói chán rồi đưa cô về nhà. Bước vào phòng, Hường cũng mong ngóng một cái tát nảy lửa của chồng vào mặt mình để chứng minh rằng ít nhất anh cũng biết tức tối vì… cô là vợ anh. Nhưng không, anh thản nhiên đi tắm, lên giường ngủ. Anh không có chút cảm xúc nào với việc vợ mình bị tán tỉnh như vậy cả. Hường đã vừa nấu bữa cơm tối vừa khóc vì sự lạnh lùng đó của chồng.
Hơn 4 năm chung sống là những tháng ngày được gọi là êm đềm. Nó êm đềm tới mức những câu trò chuyện của hai vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh vội vã trở về nhà rồi lại tất bật đi ngay sau khi làm xong những điều anh muốn. Nếu có thứ gì giữ được chân anh không đi sớm hơn dự định thì đó là cô con gái nhỏ. Ngoài ra, không còn gì nữa cả…
Con gái chính là điểm tựa để cô bấu víu vào. Lá đơn ly hôn Hường đã viết và cất trong một ngăn tủ của riêng mình. Ngăn tủ đó thậm chí Hường cũng không khóa bởi vì chẳng bao giờ anh động đến món đồ nào cả vợ. Lá đơn viết rồi đấy nhưng Hường không dám kí, nói đúng hơn là không muốn kí. Hường vẫn khao khát một vòng tay của chồng, vẫn chờ mong có một ngày anh rộng lòng mà tha thứ cho cô, chấp nhận cô là một người vợ thực sự. Cô đã đợi ngày đó quá lâu. Cô đã hi vọng rằng con gái có thể là điều khiến chồng cô thay đổi suy nghĩ. Nhưng đã 4 năm rồi, căn nhà này vẫn chỉ quẩn quanh mình cô.
Ngày đó, nếu như Hường đủ mạnh mẽ để buông tay thì có lẽ giờ đây cô đã không khổ như vậy. Hường và anh trót dại lên giường cùng nhau trong một lần say rượu. Có thể với anh đó chỉ là một sai lầm nhưng với Hường nó là một ân huệ của cuộc đời vì… cô yêu anh. Khi biết Hường có bầu, anh đã hỏi cô một câu:
Trái tim cô đau buốt khi nghe anh nói thế nhưng cô lại không có đủ can đảm để buông anh ra. Cô đã dùng cái thai đó như một báu vật để bắt anh thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông. Cô đã không ngần ngại mà nói rằng:
- “Em muốn anh phải cưới em”
Sau câu nói đó, anh im lặng một lát rồi gật đầu: “Nếu đó là điều mà em muốn”.
Kể từ đó đến nay đã 4 năm trôi qua. 4 năm Hường sống trong cô quạnh và đơn độc. Anh cho cô một cuộc sống sung sướng, dư giả về bạc tiền nhưng dường như cô không hề có chồng thực sự. Hường đã hi vọng khi con gái chào đời anh sẽ nghĩ lại mà yêu cô. Nhưng anh vẫn thế, lạnh lùng như một cái máy không chút cảm xúc.
Hường đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng nhưng cô lại sợ. Anh không đánh đập, chửi rủa cô, thậm chí nói năng rất nhẹ nhàng dù những lần anh nói chuyện với cô quả thật ít ỏi. Và điều Hường sợ nhất chính là lo cô con gái nhỏ bị tổn thương. Hường đã từng vất bỏ cả sĩ diện để cưới một người không yêu mình, đó là vì cô con gái này đây. Vì thế mà Hường sợ không dám ly hôn dù tận trong tim nỗi đau đã quá lớn.
Đêm nay, Hường mất ngủ. Cô đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cô nhìn con, nước mắt tuôn rơi. Cô hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi không phải là thứ cứ cố gắng là có thể có được. Nếu như người đó không thuộc về mình, cứ cố giữ chỉ là giữ lấy một nỗi đau cho mình. Hít thở thật sâu, Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn…
Gần 30 tuổi, Hường vẫn giữ một nét đẹp khiến nhiều người mê muội. Có một vài người vẫn cặm cụi theo Hường dù biết cô đã có chồng nhưng Hường không hề đáp lại. Cô ý thức được mình là gái có chồng. Cô hiểu vị trí của mình ra sao và không cho phép mình làm điều có lỗi với chồng, với con. Dù có thể, chỉ trong lòng Hường biết, với chồng, cô không có chút giá trị nào.
Hường vẫn
khao khát một vòng tay của chồng, vẫn chờ mong có một ngày anh rộng lòng
mà tha thứ cho cô, chấp nhận cô là một người vợ thực sự. (Ảnh minh
họa)
Một vài lần, tận mắt anh chứng kiến cảnh một gã cùng công ty buông lời tán tỉnh Hường. Gã đồng nghiệp đó không biết người đàn ông đứng cạnh là chồng cô. Cũng khó để biết khi anh có bao giờ xuất hiện cùng cô ngoại trừ lần đó có việc gấp cần đến chìa khóa để về nhà anh mới đến đón. Hường đã chờ đợi một cú đấm thật mạnh của chồng vào mặt tên đó nhưng anh đợi cho hắn nói chán rồi đưa cô về nhà. Bước vào phòng, Hường cũng mong ngóng một cái tát nảy lửa của chồng vào mặt mình để chứng minh rằng ít nhất anh cũng biết tức tối vì… cô là vợ anh. Nhưng không, anh thản nhiên đi tắm, lên giường ngủ. Anh không có chút cảm xúc nào với việc vợ mình bị tán tỉnh như vậy cả. Hường đã vừa nấu bữa cơm tối vừa khóc vì sự lạnh lùng đó của chồng.
Hơn 4 năm chung sống là những tháng ngày được gọi là êm đềm. Nó êm đềm tới mức những câu trò chuyện của hai vợ chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh vội vã trở về nhà rồi lại tất bật đi ngay sau khi làm xong những điều anh muốn. Nếu có thứ gì giữ được chân anh không đi sớm hơn dự định thì đó là cô con gái nhỏ. Ngoài ra, không còn gì nữa cả…
Con gái chính là điểm tựa để cô bấu víu vào. Lá đơn ly hôn Hường đã viết và cất trong một ngăn tủ của riêng mình. Ngăn tủ đó thậm chí Hường cũng không khóa bởi vì chẳng bao giờ anh động đến món đồ nào cả vợ. Lá đơn viết rồi đấy nhưng Hường không dám kí, nói đúng hơn là không muốn kí. Hường vẫn khao khát một vòng tay của chồng, vẫn chờ mong có một ngày anh rộng lòng mà tha thứ cho cô, chấp nhận cô là một người vợ thực sự. Cô đã đợi ngày đó quá lâu. Cô đã hi vọng rằng con gái có thể là điều khiến chồng cô thay đổi suy nghĩ. Nhưng đã 4 năm rồi, căn nhà này vẫn chỉ quẩn quanh mình cô.
Ngày đó, nếu như Hường đủ mạnh mẽ để buông tay thì có lẽ giờ đây cô đã không khổ như vậy. Hường và anh trót dại lên giường cùng nhau trong một lần say rượu. Có thể với anh đó chỉ là một sai lầm nhưng với Hường nó là một ân huệ của cuộc đời vì… cô yêu anh. Khi biết Hường có bầu, anh đã hỏi cô một câu:
Cô hiểu
rằng hạnh phúc lứa đôi không phải là thứ cứ cố gắng là có thể có được.
Nếu như người đó không thuộc về mình, cứ cố giữ chỉ là giữ lấy một nỗi
đau cho mình. (Ảnh minh họa)
- “Giờ em muốn thế nào? Anh chỉ muốn nói rõ, đó là một tai nạn và
anh không yêu em. Người mà anh yêu là người khác. Nhưng anh sẵn sàng
chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Chỉ cần em muốn anh sẽ làm. Hi
vọng em có quyết định đúng đắn để tìm được hạnh phúc đích thực cho
mình”.Trái tim cô đau buốt khi nghe anh nói thế nhưng cô lại không có đủ can đảm để buông anh ra. Cô đã dùng cái thai đó như một báu vật để bắt anh thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông. Cô đã không ngần ngại mà nói rằng:
- “Em muốn anh phải cưới em”
Sau câu nói đó, anh im lặng một lát rồi gật đầu: “Nếu đó là điều mà em muốn”.
Kể từ đó đến nay đã 4 năm trôi qua. 4 năm Hường sống trong cô quạnh và đơn độc. Anh cho cô một cuộc sống sung sướng, dư giả về bạc tiền nhưng dường như cô không hề có chồng thực sự. Hường đã hi vọng khi con gái chào đời anh sẽ nghĩ lại mà yêu cô. Nhưng anh vẫn thế, lạnh lùng như một cái máy không chút cảm xúc.
Hường đã nghĩ đến chuyện bỏ chồng nhưng cô lại sợ. Anh không đánh đập, chửi rủa cô, thậm chí nói năng rất nhẹ nhàng dù những lần anh nói chuyện với cô quả thật ít ỏi. Và điều Hường sợ nhất chính là lo cô con gái nhỏ bị tổn thương. Hường đã từng vất bỏ cả sĩ diện để cưới một người không yêu mình, đó là vì cô con gái này đây. Vì thế mà Hường sợ không dám ly hôn dù tận trong tim nỗi đau đã quá lớn.
Đêm nay, Hường mất ngủ. Cô đã phải suy nghĩ rất nhiều. Cô nhìn con, nước mắt tuôn rơi. Cô hiểu rằng hạnh phúc lứa đôi không phải là thứ cứ cố gắng là có thể có được. Nếu như người đó không thuộc về mình, cứ cố giữ chỉ là giữ lấy một nỗi đau cho mình. Hít thở thật sâu, Hường quyết định mở ngăn tủ, lấy tờ đơn viết sẵn ra. Cô gạt đi nước mắt, nhìn con: “Mẹ xin lỗi” rồi đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn…
Tìm kiếm : ...

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
